Top 5 mẫu phân tích 9 câu cuối bài Vội vàng chi tiết nhất

Top 5 mẫu phân tích 9 câu cuối bài Vội vàng chi tiết nhất
Top 5 mẫu phân tích 9 câu cuối bài Vội vàng chi tiết nhất
4.6/5 - (15 votes)

Tổng hợp các bài mẫu phân tích 9 câu cuối bài Vội vàng của tác giả Xuân Diệu một cách đầy đủ và chi tiết nhất sẽ giúp các bạn học sinh chuẩn bị kiến thức thật tốt cho mình trước các kì thi sắp tới. Hôm nay Top 10 Tìm Kiếm sẽ tổng hợp Top 5 mẫu phân tích 9 câu cuối bài Vội vàng chi tiết nhất. Hãy cùng chúng tôi tìm hiểu nhé!

Dàn ý phân tích 9 câu cuối bài Vội vàng

I. Mở bài

– Sơ lược về tác giả Xuân Diệu cùng tác phẩm Vội vàng.

– Giới thiệu chủ đề của 9 câu thơ cuối bài.

II. Thân bài

– Sau khi phát hiện ra những quy luật lạnh lùng và tàn nhẫn của thời gian, của tạo hóa “Không cho dài thời trẻ của nhân gian”, Xuân Diệu đã lập tức đưa ra cho bản thân cũng như độc giả những giải pháp để tận hưởng cuộc đời.

– Tinh tế trong việc thay đổi đại từ xưng hô từ “tôi” sang “ta”, thể hiện sự nhận thức của tác giả về việc chuyển từ cái “tôi” cá nhân ích kỷ sang hòa hợp được với cái “ta” chung, cái mong muốn của nhiều người, của cộng đồng xung quanh mình. Mong muốn của Xuân Diệu đã trở thành mong muốn của tất cả mọi người, và đó là một mong muốn có tính khả thi.

– Sử dụng một loạt các động từ mạnh như “ôm”, “riết”, “say”, “thâu”, “cắn” theo cấp độ tăng tiến dần nhằm diễn tả khát khao được tận hưởng vẻ đẹp của cuộc đời bằng tất cả những giác quan mà mình có, đây là một giải pháp rất tích cực và những động từ mạnh được nêu trên chính là sự cụ thể hóa của giải pháp tích cực ấy.

=> Nhắn nhủ với độc giả rằng thay vì chỉ sống một cuộc đời duy nhất thì ta hãy hành động, hãy sống thật nhiệt tình gấp hai ba lần như thế, hãy căng mở tất cả các giác quan để tận hưởng.

– Những bổ ngữ vô cùng đặc sắc, tựa như một bàn tiệc đầy đủ cao lương, mỹ vị tuyệt vời của cuộc sống: “cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn”, “mây đưa và gió lượn”, “cánh bướm với tình yêu”, “cái hôn nhiều”, …

– Sử dụng nhiều các liên từ “và”, “cho” chỉ trong ba ý thơ “Và non nước và cây và cỏ rạng/Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng/Cho no nê thanh sắc của thời tươi”

→ Mang đến cho độc giả một cảm nhận về sự đa dạng, phong phú, dồi dào của bàn tiệc mùa xuân, của cuộc đời, mang đến cảm giác đầy ăm ắp, nhiều không sao tả xiết, khiến bản thân Xuân Diệu phải liên tục gọi tên mà vẫn không thể kể hết.

– Một loạt các tính từ láy “chếnh choáng”, “đã đầy”, “no nê” lại diễn tả sự thỏa mãn tột cùng khi tác giả căng mở hết tất cả các giác quan để đón nhận vẻ đẹp của cuộc đời.

– “Hỡi xuân hồng ta muốn cắn vào ngươi!”=> Sự chuyển đổi cảm giác => Tất cả những vẻ đẹp của mùa xuân đã được tác giả gói lại bằng một lời gọi thật nồng nàn, cháy bỏng “hỡi xuân hồng”, ở đâu mùa xuân đã không còn là một cái gì đó trừu tượng nữa mà nó trở thành một thực thể có màu sắc, có hình dạng, tựa như một người bạn mà tác giả cất tiếng gọi.

III. Kết bài

Nêu cảm nhận.

Top 5 mẫu phân tích 9 câu cuối bài Vội vàng

Số 1: Phân tích 9 câu cuối bài Vội vàng

Xuân Diệu chính là ông hoàng thơ tình yêu với rất nhiều bài thơ về tình yêu, con người, tổ quốc bùng cháy rực rỡ, để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng bạn đọc. Có rất nhiều thi sĩ viết về mùa xuân, mà có nhẽ ko có mùa xuân nào lại gấp gáp, vội vàng như mùa xuân của Xuân Diệu.

Với những nhà thơ khác, mùa xuân là sự sống là tận thưởng chồi non, là sống chậm, bình an. Còn với Xuân Diệu mùa xuân vừa là sự sống và lại trôi rất nhanh, nên phải vội vàng tận thưởng, nếu ko mùa xuân qua mau. Bài thơ Vội Vàng trích trong tập Thơ Thơ là bài thơ hay, lạ, lạ mắt về cách nhìn nhận mùa xuân, con người, sự sống của tác giả.

Đặc thù trong khổ 3 bài thơ Vội Vàng, mùa xuân tới cũng chính là đang đi, do ấy hãy tận hưởng, sống toàn vẹn từng phút giây như bữa nay chính là giây rốt cuộc của cuộc sống. Khổ 3 cũng tiềm ẩn nhiều châm ngôn, triết lí của thi sĩ gửi gắm trong ấy. Bắt đầu đoạn thơ là lời hối thúc gấp gáp “ mau đi thôi ” trình diễn sự hấp tấp vội vàng.

Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm,

Ta muốn ôm

Cả sự sống mới mở đầu mơn mởn;

Nếu ở khổ thơ thứ nhất tác giả như dụng ngôi số 1 là Tôi, thì sang khổ thơ thứ 3 tác giả lại sử dụng đại từ nhân xưng “ Ta ”. Cách sử dụng chuyển ngôi mang 1 ý nghĩa thâm thúy ấy chính là sự đồng điệu giữa những tâm hồn. Ta rộng hơn cái tôi rất nhiều.

Ta là toàn bộ mọi người, hãy nhanh lên thôi, mỗi ngày trôi qua rất nhanh cần phải gấp gáp vội vàng để hoàn toàn có thể tận hưởng những phút chốc niềm hạnh phúc của cuộc sống. Khi này đây, ta – muốn ôm cả sự sống mới mở màn mơn mởn. Mùa xuân là thế, ấy là mùa của sự hồi sinh và đâm chồi nảy lộc theo đúng nghĩa đen và nghĩa bóng.

Cây cối, hoa lá vào mùa xuân đua nhau khoe sắc, tỏa hương, mọi sự trong mắt tác giả đều mơn mởn sự sống, chan chứa tươi mới. Chính điều này làm cho tác giả muốn ôm lấy toàn bộ, mặc dù rằng sự sống đó rất là bự lao mà ông vẫn muốn giữ cho riêng mình.

Hay nói đúng hơn, ông đang muốn sống tận hưởng toàn vẹn từng phút giây của sự sống, của niềm hạnh phúc của sự mơn mởn. Sang tiếp 4 câu thơ sau, nhịp độ thơ càng gấp gáp, dập dồn hơn trình diễn nguyện vọng mãnh liệt của tác giả :

Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,

Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,

Ta muốn thâu trong 1 cái hôn nhiều

Và non sông, và cây, và cỏ rạng,

Trong đoạn thơ này tác giả như dụng nhiều động từ mạnh như “ riết, say, thâu ” trình diễn khát khao mãnh liệt về sự sống, về mong ước sống toàn vẹn từng phút giây. Qua đây ta cũng cảm thu được bức tranh tự nhiên mùa xuân mới tươi đẹp, đầy nhựa sống làm thế nào. Ấy là mây gió, là cánh bướm, là nước nhà, cỏ cây.

1 bức tranh với khá đầy đủ cảnh vật mùa xuân và xen lẫn trong ấy là tình yêu và những nụ hôn ngọt ngào. Bức tranh mùa xuân của Xuân diệu mới toàn vẹn làm thế nào, vừa có hơi thở của tự nhiên mùa xuân, vừa có hơi thở của tình yêu. Mùa xuân và tình yêu là 2 điều đẹp tuyệt vời đem đến cho con người ta cảm xúc niềm hạnh phúc lâng lâng.

Đặc thù những câu thơ cuối càng chứng minh và khẳng định được những khát vọng và nguyện ước của ông về mùa xuân :

Cho ngà ngà mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng

Cho no nê thanh sắc của thời tươi;

– Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!

Vậy là những câu thơ cuối chính là tác dụng của sự khao khát sống vội vàng ở trên. Mục tiêu rốt cuộc là tác giả chỉ muốn tận hưởng đời sống ngà ngà tới nô nê, tới mê say. Trước sự mơn mởn của mùa xuân, ông nhìn thấy rằng lúc sống hết mình mới hoàn toàn có thể thấy được cuộc sống này tươi đẹp làm thế nào.

Nếu sống hết với ham mê mới biết rằng ta sống xứng danh và ko uổng phí từng phút giây nào. Nhất là lúc ta có tuổi xanh, ta đang tận hưởng những mùa xuân mê hoặc nhất của cuộc sống, vậy ta phải tận hưởng, phải sống hết mình để sống và tận hưởng đời sống như những phút giây cuối cuộc sống.

Khao khát mãnh liệt đó khiến tác giả phải thốt lên rằng : “ Hỡi xuân hồng ta muốn cắn vào ngươi ”. Từ Xuân hồng nghe rất thắm và quyến rũ, đầy sự sống. Xuân hồng chính là mùa xuân, mùa xuân ở độ 9 hồng, mang đậm khát vọng tuổi xanh, khao khát sống mãnh liệt.

Mùa xuân đẹp tới nỗi nhưng mà tác giả chỉ muốn cắn vào, hay xác nhận hơn là muốn đắm chìm vào sự ngọt ngào đó. Tác giả chỉ muốn đắm mình vào tận hưởng những phút giây niềm hạnh phúc tuyệt vời của xuân hồng. Qua phân tách khổ 3 bài thơ vội vàng tất cả chúng ta càng hiểu phần nào khao khát của tác giả.

Qua đây, tất cả chúng ta càng trân quý hơn đời sống, trân quý thời kì. Thời gian trôi qua rất nhanh mỗi mùa xuân cũng qua rất nhanh, hãy sống toàn vẹn từng phút giây nhất hoàn toàn có thể. Đoạn thơ rất là lạ mắt với những ý thơ khỏe mạnh đầy khát vọng, trình diễn rõ tâm sự của tác giả muốn gửi gắm tới mọi người.

Bài thơ Vội Vàng của Xuân Diệu
Bài thơ Vội Vàng của Xuân Diệu

Số 2: Phân tích Vội vàng 9 câu cuối

Mỗi thi sĩ đều lấy cho mình nhũng dư vị để làm chất riêng cho chất thơ của mình. Nếu Huy Cận là say mê vô tận với cảnh sắc và ko gian, Xuân Quỳnh là những rộn rực đắm chìm trong tình yêu thì lúc tới với Xuân Diệu ta lại thấy được sự hưng phấn, cuồng si tột độ với những khoảnh khắc lí thú chảy trôi của thời kì. Nỗi niềm đấy được bộc lộ rõ nét qua lời thơ Vội vàng, và đặc thù qua 9 câu thơ cuối:

Ta muốn ôm

Cả sự sống mới khởi đầu mơn mởn;

Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,

Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,

Ta muốn thâu trong một loại hôn nhiều

Và sông núi, và cây, và cỏ rạng,

Cho ngà ngà mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng

Cho no nê thanh sắc của thời tươi

Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!

Guồng chảy của thời kì cứ thế chảy trôi, cuốn đi những thanh sắc tươi đẹp của cỏ cây đất trời. Vì yêu vì đắm say mà hơn người nào hết Xuân Diệu cảm nhận xiết bao từng khoảnh khắc quý giá đấy để rồi bâng khuâng:

Ta muốn ôm

Cả sự sống mới khởi đầu mơn mởn;

Những câu thơ 8 chữ bỗng ngắt lại nhường chỗ cho câu thơ 3 chữ. Giọng thơ trở lên hối thúc, rộn rực như chính nỗi lòng thiết tha của thi sĩ. Danh từ xưng hô Tôi tới đây đã chuyển sang ta, ta vừa là loại tôi thi nhân vừa chỉ loại ta chung của tất cả mọi người. Chiếc tôi tư nhân đã hòa chung với loại ta chung cùng đồng nói lên khát vọng, hoài bão to lao.

Thế cục người mấy người nào chả mong được sống mãi với tuổi xanh căng tràn, mơn mở như nụ xuân mới nhú; người nào chả ước ao được níu giữ mãi tuổi xuân nồng nàn, đời xanh hừng hực mê say cháy. Song nào đâu cứ ôm là được cứ giữ là trọn vẹn nên ta cần phải “riết” để níu giữ sắp hơn nữa:

“Ta muốn riết mây đưa và gió lượn”

Ôm là chưa đủ để níu giữ bước chân dịch chuyển thời kì mà chúng ta phải xiết chặt loại đáng giá vào lòng. Mây đưa gió lượn là sự dịch chuyển tuần hoàn của thời kì, là thứ hữu hình, to lao thế nhưng thi sĩ lại muốn riết chặt vào tim. Rẻ thi sĩ muốn ôm cho kì hết những gì của thiên nhiên đất trời vào trong lòng. Và rồi ôm rồi riết thôi vẫn chỉ là những biểu hiện bên ngoài thi sĩ còn muốn cả tâm hồn mình ngự trị:

“Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,

Ta muốn thâu trong một loại hôn nhiều

Và sông núi, và cây, và cỏ rạng,”

Bướm và tình yêu là biểu tượng cho sự ngọt ngào, nồng thắm, lãng mạn. Xuân Diệu khát khao biết mấy được đắm say trong ly rượu dịu nhẹ, nồng nàn của tình yêu đất trời. Nhưng dù say tới mấy thì vẫn là sự tồn tại độc lập giữa hai chủ thể chỉ cho tới câu thơ tiếp theo người và cảnh mới thực sự vấn vít, hòa điệu cùng nhau:

“Ta muốn thâu trong một loại hôn nhiều

Và sông núi, và cỏ cây và cỏ rạng”

Ko chỉ là cảm giác, xúc giác thi sĩ sử dụng cả vị giác để lột tả hết loại mê say tột độ của mình. Thi sĩ sử dụng “loại hôn nhiều” để thưởng thức cảnh vật để thu vào lòng hết hương vị của cỏ cây, khá thở của núi sông, vạn vật.

Nhưng với một tâm hồn đầy thi vị và nhạy cảm như Xuân Diệu thì điều đó đâu là đủ để thỏa mãn ông. Đã tận hưởng thì phải tận hưởng cho kì hết, cho thỏa loại thú vui lãng mạn. Bởi vậy mà suy nghĩ cũng biến thành ý thơ:

“Cho ngà ngà mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng

Cho no nê thanh sắc của thời tươi”

Tình cảm của thi sĩ tới đây đã dâng lên tới tột độ. Xuân Diệu như muốn ôm, muốn riết cho hết và muốn say muốn thâu với tạo hóa để được cảm nhận những dư vị ngọt ngào, để được ánh sáng và thanh sắc đời xuân tắm mát. Tâm hồn thi sĩ như được tắm táp hỉ hả, thỏa thê, trọn vẹn, sung mãn với âm thanh, mùi vị, ánh sáng, hương vị rộn rực đất trời.

Trong niềm hưng phấn tột độ đấy, thi sĩ bỗng nhiên buông một dấu chấm lửng:

“Hỡi xuân hồng ta muốn cắn vào ngươi”

Thi sĩ trông thấy mùa xuân, tuổi xanh giống như một trái chín đỏ mọng, căng tràn, quyến rũ, ngọt ngào, và đầy quyến rũ làm cho thi sĩ ko nén nổi lòng mình mà thẳng thắn mạnh bạo, khát khao được “cắn”. Càng say mê vấn vít với thiên nhiên Xuân Diệu lại càng sợ thiên nhiên biến mất và càng sợ mất lại càng mãnh liệt được làm chủ, níu giữ vĩnh cửu.

Với cách sử dụng ý thơ theo cấp độ tăng tiến, sử dụng từ ngữ mạnh bạo, giàu sức gợi sức tả kết hợp với tiết điệu hồ hởi, vồn vập, hối thúc đoạn thơ đã diễn tả quan niệm nhân sinh tiến bộ và mới mẻ của Xuân Diệu. Với ông thiên nhiên đẹp nhất vào mùa xuân cũng giống như đời người đẹp nhất là tuổi xanh, tuổi xanh được tô vẽ với tình yêu mãnh liệt.

Con người sống là phải biết trân trọng từng giây phút đáng giá được sống đừng để tới lúc chực trào mất đi mới thấy quý báu, thấy hối tiếc và đớn đau. Nhịp tim và nỗi lòng trằn trọc của tác giả đã được gửi gắm vào từng câu từng chữ và từng ý trong bài thơ, trở thành quan niệm sống mang ý nghĩa và sức lan tỏa lâu bền.

Số 3: Cảm nhận 9 câu thơ cuối bài Vội vàng

Có thể nói trong hàng trăm bài thơ nổi tiếng của Xuân Diệu, hiếm có bài nào đạt đến độ hoàn hảo như bài Vội vàng. Tác phẩm thu hút độc giả nhiều thế hệ không chỉ ở nội dung độc đáo mà còn ở hình thức nghệ thuật điêu luyện.

Thời gian cứ mênh mông nhưng mùa xuân và tuổi trẻ của con người cứ ngắn ngủi. Con người chẳng thể làm được gì để biến cái hữu hạn của đời người thành cái vô hạn trường tồn cùng vũ trụ. Chỉ còn mỗi cách, đó là phải hối hả, phải đắm say mãnh liệt hơn, phải vội vàng thâu nhận đến mức độ cao nhất, nhiều nhất những vẻ đẹp nhân gian, những thứ quý giá của đời sống, của tuổi trẻ, mùa xuân. Trong khổ thơ cuối, Xuân Diệu giục giã:

Ta muốn ôm

Cả sự sống mới bắt đàu mơn mởn,

Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,

Ta muốn say cánh bướm với tình yêu

Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều

Và non nước, và cây, và cỏ rạng.

Những câu thơ mạnh bạo, gấp gáp, giục giã như một dòng suối ào ạt tuôn chảy, tưởng chừng ngôn từ xô đẩy vào nhau, chen lấn nhau để cho kịp mạch cảm xúc đang bừng lên sôi nổi của nhà thơ. Những tiếng “ta muốn” láy đi láy lại mãi như một điệp khúc bất tận để khẳng định niềm khao khát cháy bỏng muốn sống đến tận cùng cảm giác của Xuân Diệu.

Một loạt điệp từ được sử dụng theo mức độ tăng dần của khao khát: muốn ôm – muốn riết – muốn say – muốn thâu – muốn cắn thể hiện tam trạng si mê đến cuồng nhiệt. Trong một câu thơ mà có đến ba hư từ “và” chứng tỏ Xuân Diệu nồng nhiệt đến rối rít, cuống quýt, như muốn cùng lúc dang tay ôm hết cả vũ trụ, cả cuộc đời, mùa xuân vào lòng mình. Sống như thế với Xuân Diệu mới thực là sống, mới đi đến tạn cùng của niềm hạnh phúc được sống.

Cho chuếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng,

Cho no nê thanh sắc của thời tươi

Hạnh phúc của sự sống là mùi thơm, ánh sáng, thanh sắc. Tận hưởng cuộc đời chính là có dược cảm nhận về những điều ấy ở độ tràn trề nhất. Xuân Diệu muốn tận hưởng cuộc sống cho đến “no nê”, “chuếnh choáng”, “đã đầy”. Trong niềm cảm hứng ở độ cao nhất, Xuân Diệu nhận ra cuộc đời, mùa xuân như một cái gì quý nhất, trọn vẹn như một trái đời đỏ hồng, chín mọng, thơm ngát, ngọt ngào, để cho nhà thơ tận hưởng trong niềm khao khát cao độ:

Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi

Câu thơ là đỉnh cao của những khao khát sống, của tình yêu sống rạo rực trong con tim nồng cháy của Xuân Diệu.

Bài thơ Vội vàng thể hiện tam trạng đắm say bồng bột của một tấm lòng ham sống mãnh liệt. Bài thơ còn thể hiện một quan niệm sống sống gấp gáp vội vàng tận hưởng những hạnh phúc trần thế, một quan niệm sống lành mạnh và tích cực so với đương thời. Bài thơ là một sáng tác tiêu biểu cho phong cách thơ trẻ trung tươi mới của “nhà thơ của tình yêu”, bài thơ rất tự do, hình ảnh giàu sức gợi, giàu nhạc điệu và cách liên tưởng rất hiện đại.

Tâm trạng yêu đời, yêu sống đến cuồng nhiệt trong tác phẩm khẳng định tư tưởng nhân văn của nhà thơ. Cho đến nay, nội dung thúc giục mọi người sống có nghĩa trong cuộc sống thực tại của bài thơ vẫn còn bao ý nghĩa với thế hệ trẻ.

Bài thơ Vội Vàng của Xuân Diệu
Bài thơ Vội Vàng của Xuân Diệu

Số 4: Phân tích 9 câu thơ cuối Vội vàng

Mỗi thi sĩ đều mang một cảm hứng riêng cho mình. Ở Huy Cận là cảm hứng về ko gian với những “sầu ko gian”, “nhớ ko gian”, còn Xuân Diệu lại là cảm hứng về thời kì. Thời kì chi phối tất cả tiết điệu của đất trời và cuộc sống con người. Xuân Diệu là người yêu cuộc sống tới đắm say, cuồng nhiệt, nhưng trớ trêu thay lại “Ko được dài thời trẻ của nhân gian” để mà yêu. Cho nên, thi nhân muốn níu giữ lấy thời kì để tận hưởng.

Song mang người nào níu giữ được thời kì bao giờ. Nên tâm hồn trẻ đấy sợ thời kì và đuổi theo thời kì một cách “cuống quít”, “vội vàng” để thu giãn cho hết mọi vẻ đẹp hạnh phúc của trần gian.

Bài thơ “Vội vàng”, in trong tập “Thơ thơ” (1938), đã thể hiện nhân sinh quan mới và tiến bộ đấy. Đây là phần kết thúc của bài thơ Vội vàng nói lên khát vọng tận hưởng:

Ta muốn ôm

Cả sự sống mới khởi đầu mơn mởn;

Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,

Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,

Ta muốn thâu trong một loại hôn nhiều

Và sông núi, và cây, và cỏ rạng,

Cho ngà ngà mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng

Cho no nê thanh sắc của thời tươi;

– Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!

Thời kì cứ lạnh lùng, tàn nhẫn mang theo mọi vẻ đẹp của cỏ cây, hoa lá lẫn với tiếng chim trời cùng tuổi xanh ra đi để cho lòng tiếc nuối. Xuân Diệu như muốn dang tay ra ôm lấy tất cả:

Ta muốn ôm

Cả sự sống mới khởi đầu mơn mởn;

Đang từ những câu thơ 8 chữ, bỗng rút ngắn lại với câu thơ 3 chữ – câu ngắn nhất trong toàn bài thơ, làm cho giọng thơ đanh lại, rắn chắc như một mệnh lệnh đòi hỏi hiện thực hoá những khát vọng.

“Ta” ở đây là “loại tôi” đầy tự hào của thi nhân, đồng thời cũng là loại tôi của mỗi con người chúng ta. Bởi người nào mà chẳng mang nỗi niềm khát khao như khát khao của nhi nhân. Mỗi người đọc hãy cảm nhận lấy khát vọng của mình trong loại “ta” đấy.

Người nào mà chẳng muốn ôm giữ lấy những vẻ đẹp non tươi của cuộc sống đang diễn ra quanh mình: từ loại mơn mởn của một nụ hoa xuân hoặc một nụ đời và tất cả những sự sống đang khởi đầu hé nhú, để nó khỏi trôi đi, song dù mang ôm chặt được tất cả, nhưng chắc gì đã giữ được cho chọn vẹn. Vì vậy cần phải “riết” cho chặt hơn nữa:

Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,

Tức là “riết” cho chặt cả những thứ ko thể ôm. Mây đưa và gió lượn là những vẻ đẹp to lao của tạo vật nhưng đồng thời cũng là hình ảnh biểu tượng đó thôi. “Ôm” rồi “riết”, dù mang chặt tới mấy đi nữa thì vẫn chỉ ở bên ngoài nên còn đòi hỏi phải “say” cho tới tận hồn:

Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,

Cho dù say tới mấy đi nữa thì vẫn còn là mối quan hệ giữa khách thể và chủ thể. Nên cần phải “thâu tóm” mọi vẻ đẹp kia về phía mình”:

Ta muốn thâu trong một loại hôn nhiều

Và sông núi, và cây, và cỏ rạng,

“Chiếc hôn nhiều” ở đây, muốn nói về độ dài của thời kì. “Chiếc hôn” ko phải là mục đích mà chỉ là một phương tiện để thu hút lấy tất cả mọi hương sắc. Mọi thần khí, thần hồn về phía mình cho thỏa mãn.

Những điệp ý “ta muốn” kết hợp với hành động ngày càng tăng: “ôm, riết, say thâu” đã thể hiện được lòng thèm muốn tới cuồng nhiệt của thi nhân. Con người như muốn trải lòng ra với tất cả muôn cảnh, muôn lòng.

Lúc là sự sống non tươi, lúc là mây đưa gió lượn, lúc là cánh bướm tình yêu, lúc là sông núi, cỏ cây, hoa lá rực lên trong ánh sáng. Cho dù mang đầy vòng tay, đầy hồn khát mà vẫn chẳng ngừng: Bởi đã tận hưởng thì phải tới tột đỉnh:

Cho ngà ngà mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng

Cho no nê thanh sắc của thời tươi;

“Ngà ngà”, “đã đầy”, “no nê” là những từ biểu thị sự thu giãn tới mức tối đa. Đấy vậy mà xem chừng vẫn còn chưa hả. Cuối cùng còn đòi hỏi cao hơn nữa:

– Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!

“Xuân hồng” là mùa xuân đương độ với hoa lá măng tơ đầy hương sắc. “Xuân hồng” cũng mang thể là hình ảnh biểu tượng cho tuổi xanh và cũng mang thể là một dáng xuân đời.

“Cắn vào ngươi”, tưởng như thô thiển mà lại đầy chất thơ. Đó chỉ là cách nói về sự thu giãn cả ý thức lẫn vật chất tới mức cuồng nhiệt. Tới với hoa xuân đừng đứng ở bên ngoài, xin hãy vào giữa vườn xuân cho hương sắc tràn đầy mọi giác quan của ta.

Với tuổi xanh cũng vậy, xin đừng chỉ nhìn ngắm gương mặt tuổi xanh của chính mình ở trong gương mà hãy biến nó thành sức mạnh, thành trị giá vật chất để làm cho đời thêm ý nghĩa.

Đây cũng ko chỉ là thèm muốn thu giãn mà còn là nỗi buồn, là sự hốt hoảng trước sự ra đi của mọi vẻ “xuân hồng”. Vì vậy mà cuống quít, phải “cắn” để giữ lấy, ko để cho nó rơi đi và trôi đi. Phải “cắn” để giữ lấy thời kì, tuổi xanh, đừng để cho nhanh về loại bến già nua tuổi tác.

Đặc trưng trong tình yêu lứa đôi, con người xoành xoạch mang khát vọng đi tìm sự hòa đồng tới vô bờ, tuyệt đích giữa hai cá thể, cả về tâm hồn lẫn thể chất. “Cắn vào ngươi” là đòi hỏi được hóa thân trong tình yêu,

Nhìn chung lại, đây là nhân sinh quan mới, mang nét tích cực. Trong lúc những loại tôi lãng mạn khác lại xa lánh cuộc sống trần gian, đi tìm cõi bồng lai ở chốn hư vô, thì Xuân Diệu ko đi đâu cả mà coi trần gian chính là thiên đường và sống hết mình trong dương thế gian đấy.

Hãy biết hướng đời mình về phía ánh sáng, đừng để cho tuổi xanh trôi đi một cách uổng phí. Bởi “tuổi xanh… trở về” song nếu chỉ biết tận hưởng một cách vội vàng, cuống quít mà ko biết làm gì để cho sự tận hưởng đấy thì lại là tiêu cực.

Về nghệ thuật, nét vượt bậc ở khổ thơ này là cách sử dụng một loạt động từ và tính từ ngày cành mạnh, càng tăng, tạo nên một giọng điệu liên hoàn, sôi nổi như khát vọng mãi ko thôi.

Số 5: Cảm nhận 9 câu cuối Vội vàng

Xuân Diệu người được mệnh danh là một trong ba đỉnh cao của phong trào thơ mới giai đoạn 1932-1941, cùng với hai người bạn khác là Nguyễn Bính và Hàn Mặc Tử. Nếu như Nguyễn Bính thường thiết tha với những bức tranh quê giản dị đơn sơ, với những vần thơ “quê mùa”, còn Hàn Mặc Tử bận rộn với những vần thơ kỳ dị, điên cuồng, có lúc đớn đau như nhỏ máu thì Xuân Diệu lại mang đến cho độc giả những cảm nhận hoàn toàn khác biệt. Đó là một hồn thơ rất đỗi nồng nàn, đắm say và tha thiết với cuộc sống, với tình yêu vô ngần, người bộc lộ cái “tôi” của mình một cách mạnh mẽ bằng nhiều hình thức.

Từ tình yêu với thiên nhiên, với mùa xuân hay nỗi khát khao với tuổi trẻ người ta đều nhìn ra một cái gì đó rất đằm thắm, sôi nổi và trẻ trung, kể cả lúc ông mới 20, hay khi đã độ 40 tuổi đời. Vội vàng có thể xem là đỉnh cao, là bài thơ xuất sắc nhất trong sự nghiệp sáng tác của Xuân Diệu và cũng là tác phẩm đáng chú ý nhất trong một giai đoạn thơ Mới kéo dài gần 10 năm.

Đặc biệt ở 9 câu thơ cuối chính là kết quả của sự nhận thức về những triết lý về mùa xuân, tuổi trẻ, tình yêu và cả quy luật tuần hoàn của thời gian tạo hóa. Tất cả đã trở thành lời giục giã, ý niệm hành động cổ vũ từng con người hãy sống và tận hưởng khi còn có thể.

Ngay sau khi phát hiện ra những quy luật lạnh lùng và tàn nhẫn của thời gian, của tạo hóa “Không cho dài thời trẻ của nhân gian”, Xuân Diệu đã lập tức đưa ra cho bản thân cũng như độc giả những giải pháp để tận hưởng cuộc đời trong 9 câu thơ cuối bài.

“Ta muốn ôm

Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;

Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,

Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,

Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều

Và non nước, và cây, và cỏ rạng,

Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng

Cho no nê thanh sắc của thời tươi;

– Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!”

Sự trôi chảy và vận động hối hả không ngừng nghỉ của cuộc sống là nỗi đau lớn nhất của đời của Xuân Diệu, bởi đối với một con người khao khát và tiếc nuối mùa xuân khi nó còn chưa tàn thì sự lụi tàn, tan biến của mùa xuân cũng như tuổi trẻ chính là điều mà người thi sĩ khó có thể chấp nhận.

Tuy nhiên một người yêu đời và ham sống như Xuân Diệu cũng chẳng bao giờ chịu bất lực trước trái ngang của tạo hóa, người đã cố gắng tìm cho mình một giải pháp để chiến thắng được cái dòng chảy lạnh lùng của thời gian.

Nếu như trong phần mở đầu bài thơ Xuân Diệu chọn cách liều lĩnh, táo bạo chặn đứng bước đi của thời bằng việc “tắt nắng”, “buộc gió” để lưu giữ lại những phần hương sắc tuyệt vời của mùa xuân. Tuy nhiên cái “tôi” ngông cuồng đó của tác giả đã không đủ khả thi để ngăn chặn bước đi đầy quyền năng của tạo hóa, đặc biệt là sau những nhận thức về triết lý nhân sinh cũng như quy luật của thời gian thì Xuân Diệu đã có những sáng tạo mới, giải pháp mới.

Trong 9 câu thơ cuối bài tác giả đã tinh tế trong việc thay đổi đại từ xưng hô từ “tôi” sang “ta”, đây cũng là một cách chuyển đổi khá quen thuộc trong nhiều bài thơ Việt Nam hiện đại, thể hiện sự nhận thức của tác giả về việc chuyển từ cái “tôi” cá nhân ích kỷ sang hòa hợp được với cái “ta” chung, cái mong muốn của nhiều người, của cộng đồng xung quanh mình. Mong muốn của của Xuân Diệu đã trở thành mong muốn của tất cả mọi người, và đó là một mang muốn có tính khả thi, mà mỗi chúng ta đều có thể có nhu cầu muốn thực hiện nó.

Bên cạnh đó để bộc lộ khao khát, mong muốn của mình Xuân Diệu đã sử dụng một loạt các động từ mạnh như “ôm”, “riết”, “say”, “thâu”, “cắn” theo cấp độ tăng tiến dần nhằm diễn tả khát khao được tận hưởng vẻ đẹp của cuộc đời bằng tất cả những giác quan mà mình có, đây là một giải pháp rất tích cực và những động từ mạnh được nêu trên chính là sự cụ thể hóa của giải pháp tích cực ấy.

Một cái ôm trọn nhẹ nhàng, đến một cái ôm thật chặt chẽ, rồi đến sự hòa quyện, say mê trong việc “say”, “thâu”, cuối cùng là được tận hưởng trọn vẹn tất cả những gì hữu hình và vô hình của sự sống thông qua một ngụm “cắn” mạnh mẽ, giòn tan.

Có thể nói thông qua những động từ thú vị này, Xuân Diệu muốn nhắn nhủ với độc giả rằng thay vì chỉ sống một cuộc đời duy nhất thì ta hãy hành động, hãy sống thật nhiệt tình gấp hai ba lần như thế, hãy căng mở tất cả các giác quan mà lâu nay ta vẫn nghĩ nó chỉ có thể làm những nhiệm vụ thông thường để tận hưởng một cách tràn trề, sung sướng cái mùa xuân tuyệt vời đang lan tràn ngoài kia.

Và Xuân Diệu không chỉ chọn ra cho chúng ta những động từ mạnh mẽ, bộc lộ niềm khao khát thúc giục, mà ở sau mỗi động từ ấy tác giả còn sắp thêm những bổ ngữ vô cùng đặc sắc, tựa như một bàn tiệc đầy đủ cao lương, mỹ vị tuyệt vời của cuộc sống. Người muốn ôm “cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn”, muốn “riết”chặt lấy những mây đưa và gió lượn đầy tự do, hương sắc, lại cũng muốn say sưa trong những cánh bướm dập dờn, trong sự ngọt ngào của tình yêu đôi lứa.

Và khi có tình yêu rồi thi sĩ bất chợt muốn có nhiều hơn muốn thâu tóm trọn vẹn vào lòng bàn tay, vào tâm khảm bằng một cái “hôn nhiều” nồng nàn, say đắm, và cuối cùng chỉ một cái hôn làm sao cho đủ. Xuân Diệu đứng trước sự căng tràn sức sống của mùa xuân, người cũng kìm lòng không đặng mà “cắn” lấy một ngụm, để hoàn toàn được thưởng thức cái vị “ngon” hiếm có của thế gian này.

Và khi đứng trước bàn tiệc cuộc đời với đủ món mỹ vị từ mùa xuân, từ tình yêu Xuân Diệu cũng lại giống như một kẻ “quê mùa” bỗng trở nên bối rối “Ta chỉ là một cây kim bé nhỏ/Mà vạn vật là muôn đá nam châm”, tất cả đều có sức hút vô cùng mãnh liệt với thi nhân, không biết phải hướng vào đâu để tận hưởng cho hết sự tuyệt vời đang buổi sung túc ấy.

Bên cạnh đó điểm đặc sắc của đoạn thơ này còn nằm ở việc tác giả sử dụng nhiều các liên từ “và”, “cho” chỉ trong ba ý thơ “Và non nước và cây và cỏ rạng/Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng/Cho no nê thanh sắc của thời tươi”.

Nếu như trong thơ trung đại thì đây là một điều tối kỵ trong thi ca, tuy nhiên đối với Xuân Diệu thì đó lại là một sự cố ý có nghĩa vô cùng. Việc lặp các liên từ đem đến cho độc giả một cảm nhận về sự đa dạng, phong phú, dồi dào của bàn tiệc mùa xuân, của cuộc đời, mang đến cảm giác đầy ăm ắp, nhiều không sao tả xiết, khiến bản thân Xuân Diệu phải liên tục gọi tên mà vẫn không thể kể hết.

Một loạt các tính từ láy “chếnh choáng”, “đã đầy”, “no nê” lại diễn tả sự thỏa mãn tột cùng khi tác giả căng mở hết tất cả các giác quan để đón nhận vẻ đẹp của cuộc đời. Mà đôi lúc người ta có thể tượng tượng ra Xuân Diệu như một chú ong “tham lam” đang say sưa, ngây ngất, lảo đảo trong chính vườn hoa đậm thanh, đậm sắc mang tên cuộc đời này.

Cuối cùng sau tất cả những mong muốn mạnh mẽ, nồng nhiệt của mình Xuân Diệu đã chốt bài thơ bằng câu “Hỡi xuân hồng ta muốn cắn vào ngươi!”. Tất cả những vẻ đẹp của mùa xuân đã được tác giả gói lại bằng một lời gọi thật nồng nàn, cháy bỏng “hỡi xuân hồng”, ở đâu mùa xuân đã không còn là một cái gì đó trừu tượng nữa mà nó trở thành một thực thể có màu sắc, có hình dạng, tựa như một người bạn mà tác giả cất tiếng gọi.

Sự tinh tế trong việc chuyển đổi cảm giác từ mùa xuân vô hình sang “xuân hồng” hữu hình, tựa như một trái đào chín mọng nước, thôi thúc tác giả có khát khao, có xúc động muốn cắn vào cho thỏa tấm lòng mong ước.

Tóm lại 9 câu thơ cuối bài đó chính là sự thể hiện giải pháp tận hưởng những vẻ đẹp tuyệt vời của mùa xuân cuộc đời – một giải pháp rất tích cực và sáng tạo trong thơ ca. Hơn ai hết Xuân Diệu hiểu rõ rằng bản thân mình không thể chặn đứng bước đi của thời gian, của tạo hóa để mưu cầu lấy vẻ đẹp của mùa xuân mãi mãi trong ánh nắng, trong hơi gió. Chính vì thế người đã cố gắng tìm ra một giải pháp khác có tính khả thi hơn đó chính là nỗ lực sống và tận hưởng gấp nhiều lần cuộc đời vốn cả, căng mở, thức nhọn hết tất cả các giác quan và tâm hồn để tận hưởng bữa tiệc thịnh soạn do tạo hóa ban tặng..

Bài thơ Vội Vàng của Xuân Diệu
Bài thơ Vội Vàng của Xuân Diệu

Tổng kết

Trên đây là tổng hợp đầy đủ Top 5 mẫu phân tích 9 câu cuối bài Vội vàng chi tiết nhất đến các bạn học sinh chuẩn bị cho các kì thi. Top 10 Tìm Kiếm hy vọng đã mang đến bài viết bổ ích, giúp cũng cố kiến thức cho các bạn học sinh lớp 11.

0/5 (0 Reviews)
Chúng tôi tạo ra Top10timkiem.vn nhằm mục đích cung cấp cho người đọc những thông tin, liệt kê một cách chi tiết nhất về mọi lĩnh vực trong cuộc sống.